Đi
(Thấy bài Thơ của Hat Cat hay quá, NL chép trộm về thưởng
thức)
Ở lại nghe em. Anh đi
đây!
Lang thang cho hết kiếp
đời này.
Cả mấy mươi năm tù túng
mãi
Nào được
thảnh thơi một phút giây.
Cô quạnh chơ vơ chốn
quê nghèo.
Mây buồn lạnh lẽo, gió
đìu hiu
Thương tàu lá chuối mưa
xé tướp
Thương cầu ao cũ đọng rong
rêu...
Thương mình vơ vẩn suốt cuộc đời
Suốt đời oằn nặng gánh
chơi vơi
Âm thầm đời cạn, sầu chưa
cạn
Nhốn nháo đảo điên, chuyện đất
trời.
Em nhé! Thôi đành dứt
áo xa
Bao năm chộn rộn cõi ta – bà
Mờ mịt nẻo đường trầm luân
ấy
Niết bàn, đâu biết giữa TÂM
ta !
(Ta-bà hay Sa-bà: từ
Hán-Việt phiên âm từ chữ Phạn, có nghĩa là (cõi) trần tục, là thế giới ta đang
sống đây)
Để em đơn độc cõi đời ni?
Cuộc sống nhọc nhằn đâu có ngại,
Chỗ tựa vai người, hết sầu bi!
Lang thang anh hãy bước thật xa
Trời đất bao la anh vùng vẫy
Quanh quẩn làm chi xó quê nhà!
Ta-bà chộn rộn khắp nơi nơi,
Thôi hãy gói gọn cuộc đã sống,
Nhìn vào chính mũi của ta - CƯỜI.
Mời nhấn vào đây